July 29: Gilroy, California, 3 Dead; August 3: El Paso, Texas, 22 Dead; August 4: Dayton, Ohio, 9 dead… Just Another Week in the United States of America… When Will Enough Be Enough?


July 29: Gilroy, California, 3 Dead;
August 3: El Paso, Texas, 22 Dead;
August 4: Dayton, Ohio, 9 dead…
Just Another Week in the
United States of America…
When Will Enough Be Enough?

Below is my Pastor’s Column written right after the carnage at Sandy Hook Elementary School in Newtown, Connecticut in 2012. It was written with a sense of urgency, and the sense of urgency is ever greater today.

As you are reading this article, keep in mind that in Dayton, Ohio, the shooter killed 9 people and injured 27 people in just 30 seconds!

Was the second amendment created to protect access to these kinds of weapons for the general public? (Note that items in (parentheses) indicate current comments as opposed to the original comments from 2012.)

The NRA’s response to this tragedy makes absolutely no sense to me.

Its response says this to me: If there were a shooting within the St. Thomas More Church and a number of people were killed during a Sunday Mass, then the NRA’s response to us would be that we should make sure that there are armed security guards on the parking lot, that a number of our hospitality ministers would also need to be trained to carry and use guns, and finally, the priest celebrating Mass would need to be sure that he too is packing a gun under his vestments.

Is this what we would want to see? Obviously, this is not what I would want to see. “More guns” is not the answer. (But unfortunately, because of a lack of gun control, houses of worship are being forced to move in this direction for the purposes of safety and security … 08/18/19)

From my perspective, there is good legislation that could go forth to address gun violence in our society: universal background checks, a ban on assault weapons with high-capacity clips, and a greater attention to mental health issues in our society.

Recently on Facebook, there were a number of people using this analogy, and we have heard it before: “Guns do not kill people. People with guns kill people.” But to make their point, they push the analogy further: “Cars do not kill people. People driving cars kill people. So should we ban all cars?”

Obviously, all cars should not be banned. That is ridiculous! But this analogy limps badly.

First of all, no one is talking about banning all guns – just certain guns that kill like the gun responsible for the killings that took place in Newtown, Connecticut.

Why is it anti-American or anti-Second Amendment to ban assault-style weapons, weapons that are used in warfare as in Iraq or Afghanistan?

We have banned armored assault vehicles (tanks) like the ones used in Iraq or Afghanistan from the streets of our cities, states, and our country. Why? We do so because they are dangerous.

Is this anti-American? Are our rights being violated or taken away, because we cannot drive that kind of vehicle? It would give better protection while driving, would it not?

Assault weapons as well as assault vehicles belong in warfare, not in our homes, schools, and churches, temples, and mosques, and not on the streets of our country.

First-responders are only now beginning to publicly share what they saw in the classrooms of Sandy Hook Elementary. They were never prepared to see the carnage before their eyes, the ways in which those innocent children were so mutilated and torn apart.

Do we really need such weapons in order to feel secure in maintaining our Second Amendment Rights? I think not.

If you saw the movie, “Lincoln,” there is a scene in which one man is trying to shoot and kill another man. The scene almost becomes hilarious, because he fires and misses, then he has to “clean the barrel of his shotgun, and then he has to reload with another bullet.” In the meantime, his target has high-tailed it and is down the street. He had time to flee.

I tend to think that many people still think about these kinds of weapons when we are talking about gun control. We are not familiar with or aware of the killing machines now available to the average person and household. (In Dayton, Ohio, the shooter killed 9 people and injured 27 in just 30 seconds! 08/18/19)

I am not anti-Second Amendment. I grew up in a family of hunters—my father and my four brothers. I grew up in a house with rifles for deer hunting. They enjoyed the hunting.

“More guns” is not the answer!

I share with you, now, this personal plea from Katie Wilson, a teacher at Cathedral Catholic High School in San Diego. This was taken from her Facebook page over the weekend of August 3-4:

“Being a mother, and having cancer, more than any other life events, have crystallized some ‘bottom lines’ for me.

I’d do anything for Kevin, my son. I have no pride and no ego about it. However I have to get it done, whatever amount of sacrifice is required, my job is to keep him safe, happy, fed, and on the path to being a good human being.

I’ll take any help I can get, rely on the good counsel of esteemed members of my circle, and put him first before everything.

Cancer has taught me that I will do anything to stay alive for Kevin…trust in my medical team, trust in God, rely on the wisdom and experience of others, take in all the evidence and information I can find to assist me in my journey, weigh all options, and remain optimistic and hopeful that all my faith and hard work and courage will result in ultimate victory.

So this is what I bring to this great debate and discussion we all have either been witnessing or participating in over the last few horrible days…and the years preceding.

As a mom and a cancer survivor, I humbly ask…aren’t our lives and our children’s lives worth dedicating ourselves to a problem-solving mission?

Can’t we put the party politics and the accusatory and defensive rhetoric aside…and even perhaps admit where and when we or the people we admire might have been wrong…to come together and work on this?

Is it possible to take a look at the facts, put in time for dialogue, and come up with some steps in the right direction? Will our pride or our blind dedication to a party or our liberties or our leaders really prevent us from taking some action?

Are we really willing to accept this as our normal? Isn’t one life saved a victory? Humbly submitted…”

WHEN WILL ENOUGH BE ENOUGH?

 

Non-Violience by Carl Fredrik Reuterswärd

 

Ngày 29 tháng 7: ở Gilroy, tiểu bang California,
3 người thiệt mạng;
Ngày 3 tháng 8: ở El Paso, tiểu bang Texas,
22 người thiệt mạng;
Ngày 4 tháng 8: ở Dayton, tiểu bang Ohio,
9 người thiệt mạng …
chỉ cách một tuần tại Mỹ …
khi nào đủ mới là đủ?

Dưới đây là bài Pastor’s Column của tôi sau vụ tàn sát tại trường tiểu học Sandy Hook ở Newtown, tiểu bang Connecticut năm 2012. Bài này được viết trong tâm tình khẩn trương, và tâm tình khẩn trương này hôm nay còn lớn hơn bao giờ nữa.

Khi ÔBACE đọc bài này, xin hãy nhớ rằng ở Dayton, tiểu bang  Ohio, kẻ sát thủ đã giết 9 người và gây thương tích cho 27 người chỉ trong vòng 30 giây!

Có phải Tu Chính Án số 2 đặt ra là để bảo vệ sự tiếp cận của công chúng đến các loại vũ khí này không vậy?

Phản ứng của NRA đối với thảm kịch này hoàn toàn vô nghĩa đối với tôi.

Phản ứng của họ nói với tôi điều này: Nếu như có sự bắn giết trong nhà thờ St. Thomas More và có một số người bị giết trong thánh lễ ngày Chúa Nhật, phản ứng của NRA sẽ là chúng ta phải đảm bảo có nhân viên an ninh được vũ trang trong bãi đậu xe, rằng cần huấn luyện một số người trong ban Tiếp Tân cách mang và xử dụng súng, cuối cùng, linh mục cử hành Thánh Lễ cũng cần trang bị súng bên dưới áo lễ của ngài.

Đây có phải là điều chúng ta muốn thấy? Hiển nhiên, đây không phải là điều tôi muốn thấy. “Nhiều súng hơn” không phải là câu trả lời. (Nhưng bất hạnh thay, chỉ vì thiếu luật kiểm soát vũ khí mà các nơi thờ phượng đang dần dần bị buộc đi đến chiều hướng làm như vậy vì an toàn và an ninh. … Phần này tôi mới thêm ngày 18 tháng 8, năm 2019)

Theo cái nhìn của tôi, pháp luật có thể giải quyết sự bạo hành của súng trong xã hội chúng ta như sau: Sưu tra lý lịch, cấm vũ khí tấn công với băng nhiều đạn và chú ý nhiều hơn đến những vấn nạn thần kinh trong xã hội.

Gần đây trên Facebook, có một số người dùng phép loại suy, và chúng ta đã từng được nghe trước đây: “Súng không giết người. Người có súng giết người.” Nhưng để nhấn mạnh quan điểm của mình, họ đẩy phép loại suy đi xa hơn nữa: “Xe không giết người. Người lái xe giết người. Như vậy chúng ta có nên cấm các xe không?”

Rõ ràng, tất cả các xe không nên bị cấm. Đó thật là nực cười! Nhưng phép loại suy này vô cùng khập khiễng.

Trước hết, không ai nói về việc cấm mọi loại súng – chỉ vài loại súng tầm sát hại giống như loại súng dùng trong cuộc thảm sát ở Newtown, tiểu bang Connecticut.

Tại sao cấm loại vũ khí tấn công như vũ khí dùng trong cuộc chiến ở Iraq hay Afghanistan lại bị coi là chống Mỹ hay chống Tu Chính Án số 2?

Chúng ta đã cấm loại xe tăng tấn công như loại dùng trong cuộc chiến ở Iraq hay Afghanistan, được chạy trong thành phố, tiểu bang và đất nước. Tại sao? Chúng ta làm vậy bởi vì chúng nguy hiểm.

Đây có phải là chống Mỹ không? Có phải quyền lợi chúng ta bị xúc phạm hay bị tước đoạt vì chúng ta không thể lái loại xe đó. Lái xe đó sẽ được bảo vệ an toàn hơn, phải vậy không?

Vũ khí tấn công cũng như các phương tiện tấn công thuộc về chiến tranh, không thuộc trong nhà, trường học, nhà thờ, đền thờ và nhà thờ Hồi Giáo, và không phải trên đường phố nước ta.

Những người đến hiện trường trước bắt đầu chia sẻ công khai những gì họ thấy trong các lớp của trường tiểu học Sandy Hook. Họ chưa bao giờ được chuẩn bị để nhìn thấy sự thảm sát tận mắt họ, những cách mà những đứa trẻ vô tội bị cắt xén và xé nát.

Chúng ta có thực sự cần loại vũ khí như vậy để cảm thấy an toàn trong sự duy trì Tu Chính Án số 2 của mình không? Tôi nghĩ là không.

Nếu ÔBACE đã xem cuốn phim, “Lincoln,” có một cảnh trong đó một người đàn ông đang cố gắng bắn và giết một người đàn ông khác. Cảnh này gần như trở nên vui nhộn, bởi vì người đó bắn hụt, rồi người đó phải chùi nòng súng, rồi người đó phải nạp lại một viên đạn khác. Trong khi đó, mục tiêu của anh ta đã rút lui bán sống bán chết xuống cuối đường. Hắn ta có đủ thời gian để trốn thoát.

Tôi có xu hướng nghĩ rằng nhiều người vẫn còn nghĩ đến loại vũ khí này khi chúng ta đang nói về việc kiểm soát súng. Chúng ta không quen thuộc hoặc biết về những cái máy giết người này hiện sẵn sàng cho người trung bình và hộ gia đình. (Ở Dayton, tiểu bang Ohio, kẻ bắn súng đã giết 9 người và gây thuơng tích 27 người chỉ trong vòng 30 giây! Phần này tôi mới thêm ngày 18 tháng 8, năm 2019)

Tôi không chống đối Tu Chính Án số 2. Tôi lớn lên trong một gia đình thợ săn – cha tôi và bốn anh em của tôi. Tôi đã lớn lên trong một ngôi nhà có các súng dùng để đi săn nai. Họ thích săn bắn.

“Nhiều súng hơn” không phải là câu trả lời!

Tôi xin chia sẻ với ÔBACE, lời khẩn cầu từ Katie Wilson, một cô giáo tại trường Trung Học Công Giáo Cathedral ở San Diego. Nó được trích từ trang Facebook của cô ta vào cuối tuần 3-4 tháng 8:

“Là một người mẹ, và mắc bệnh ung thư, hơn bất kỳ sự kiện nào khác trong cuộc sống, đã kết tinh một số điều căn bản cho tôi.

Tôi làm bất cứ điều gì cho Kevin, con trai tôi. Tôi không kiêu căng và không có cái tôi về việc này. Tuy nhiên tôi phải thực hiện cho xong với bất cứ hy sinh nào cần có, công việc của tôi là giữ con tôi được an toàn, hạnh phúc, được nuôi dạy và trên đường trở thành một người tốt.

Tôi sẽ nhận bất cứ sự giúp đỡ nào tôi có thể được, dựa vào những lời khuyên tốt từ những người thân cận của tôi, và đặt con tôi lên hàng đầu trước mọi sự.

Ung thư đã dạy tôi rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để sống cho Kevin … tin vào đội ngũ y tế của tôi, tin cậy vào Chúa, dựa vào sự khôn ngoan và kinh nghiệm của người khác, thâu thập hết những bằng chứng và thông tin mà tôi có thể tìm thấy để hỗ trợ tôi trong hành trình của mình, cân nhắc mọi chọn lựa, và vẫn lạc quan và hy vọng rằng niềm tin và sự chăm chỉ và lòng can đảm sẽ đem lại chiến thắng cuối cùng.

Vậy đây là điều tôi đem đến trong cuộc tranh luận và thảo luận này, chúng ta tất cả hoặc đã chứng kiến hay là tham dự trong những ngày kinh sợ vừa qua … và những năm trước đây.

Là một người mẹ và một người sống sót sau căn bệnh ung thư, tôi xin hỏi … mạng sống chúng ta và mạng sống con cái chúng ta có đáng để chúng ta cống hiến cho sứ mệnh giải quyết vấn nạn không?

Chúng ta có thể bỏ sang một bên đảng phải chính trị và những lời buộc tội và bảo thủ và thậm chí có lẽ phải thừa nhận rằng có lúc và có chỗ chúng ta, hay là những người chúng ta ngưỡng mộ đã có thể sai … để cùng đến với nhau và làm việc này.

Mình có thể nhìn vào thực tại, dành thời gian để đối thoại và đưa ra một số bước đi đúng hướng được không? Liệu tính kiêu căng hay lòng trung thành của chúng ta dành cho đảng, cho tự do hay cho các nhà lãnh đạo ngăn cản chúng ta hành động không?

Chúng ta có thật sự muốn chấp nhận điều này là điều bình thường của chúng ta không? Chả nhẽ cứu một mạng sống không phải là một chiến thắng hay sao? Khiêm tốn đệ trình …”

KHI NÀO ĐỦ MỚI LÀ ĐỦ?