Nothing Less than All of You Is What I Want


Nothing Less than All of You Is What I Want

This Thursday, January 31, marks the 44th anniversary of my Ordination to the Priesthood. I give thanks to God for the gift of my vocation and God’s willingness to allow me to share in the Priesthood of Jesus Christ. I pray for continued strength as I head into “the home stretch.”

I am so grateful for St. Thomas More Parish, this Community of Faith that I have the privilege and joy to pastor.

A pastor needs to be fed, just as the flock needs to be fed. Please know that I am being fed by you, the Church of St. Thomas More! Your commitment, your desire, and your efforts to live as Disciples of Jesus, and to witness to God’s Kingdom in this time and this place mean much to me. You feed me and you strengthen my commitment to be faithful to my promises and vows. Always remember that we need each other. You need a pastor, and, just as importantly, a pastor needs his community.

As I celebrate 44 years of ministry, two phrases come to mind: “permanent commitment” and “humor.”

Firstly, the most important charism that is needed for our time is, I believe, “permanent commitment.” There are many people in our world today who believe that people cannot make a commitment that lasts “until death.” All of us, married, vowed religious, and ordained are called to give to this generation the gift of “permanent commitment.”

Our young people, especially, need to see that people can make commitments that last a lifetime. That is what I have chosen to do. No matter what the problem or difficulty, I believe that, with the help of God, it can be worked out.

On January 31, 1975, in Mt. Clemens, Michigan, Bishop Thomas Gumbleton, the Auxiliary Bishop of Detroit, ordained me. I will not walk away from this commitment because I believe that this generation needs to see the charism of permanence. People can say “yes” and that “yes” can last until death.

Secondly, what has “saved” me in my ordained ministry over and over again is “humor,” the ability to laugh at myself and to laugh, not at others, but with others. Our very existence is Mystery. Continually we face the unknown, and as we face the joy, the turmoil, and the tragedy of life, humor is a vital gift that sees us through.

I give thanks to God that, in these 44 years, the gift of humor has found its way into my life and ministry. So much of life is unknown, and, at times, may seem meaningless and even absurd! So, in the face of “not knowing” and consciously “living the questions,” I choose to laugh, regale, and enjoy the Mystery, and to be in awe of what life places before us, knowing that God walks with us through it all.

I ask that you celebrate with me. I ask that you pray for me in a special way this week. I need your prayerful support! Through your commitment to this Faith Community, help me to be a priest that is faithful until death.

These are the words of my Ordination Prayer Card. I pray this prayer often. Please pray it with your household sometime this week:

Who is that
Figure walking by the waters
along the
white, shining and terrible?
He looks
at me with Knowing
eyes
that hurt
I think He sees
my every fiber
with those Eyes…
glowing
blazing
probing
loving
Eyes,
dreadful
asking eyes.
They say
straightforward
nothing
less than all
of you
is what
I want.

I feel that I am giving more of myself to the Lord today than I did 44 years ago, but I still have a long way to go before I am able to give the Lord everything. I encourage you to join me on the journey.

Let us pray that all of us, as Disciples of the Lord Jesus, each day, give a bit more of ourselves to Him until the transformation is total and complete!

 

 

Tất cả anh chị em là những gì tôi mong muốn

Thứ Năm này, ngày 31 tháng 1, năm 2019, kỷ niêm 44 năm ngày tôi được thụ phong Linh Mục. Tôi tạ ơn Chúa đã ban cho tôi ơn gọi và cho tôi được chia sẻ Thiên Chức Tư Tế của Đức Giêsu Kitô. Tôi cầu xin tiếp tục có sức mạnh khi tôi đang tiến về cuối đời.

Tôi rất biết ơn giáo xứ St. Thomas More, một Cộng Đoàn Đức Tin mà tôi có được đặc ân và niềm vui làm chánh xứ.

Cha chánh xứ cũng cần được nuôi ăn, cũng giống như đàn chiên cần được cho ăn. Xin anh chị em biết cho rằng tôi đang được nuôi dưỡng bởi anh chị em, Nhà Thờ St. Thomas More! Sự cam kết, lòng mong muốn, và những nỗ lực của anh chị em để sống như các môn đệ của Đức Giêsu, và làm chứng cho Thiên Quốc trong thời gian và không gian này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Anh chị em đã nuôi tôi, đã củng cố sự cam kết trung thành với những lời thề hứa của tôi. Hãy luôn nhớ rằng chúng ta cần có nhau. Anh chị em cần cha chánh xứ, và, quan trọng không kém, cha chánh xứ cần cộng đoàn của mình.

Khi tôi mừng 44 năm linh mục, hai cụm từ luôn có trong trí tôi: “sự cam kết vĩnh viễn” và “tính khôi hài”

Thứ nhất, tôi tin rằng, đức tính quan trong nhất gây được lòng tin cần thiết cho thời đại của chúng ta, là sự “cam kết vĩnh viễn.” Có rất nhiều người trong thời đại của chúng ta tin rằng con người không thể thực hiện lời cam kết kéo dài cho đến chết. Tất cả chúng ta, người đã lập gia đình, người có lời khấn, và những người được thụ phong đều được kêu mời hiến tặng cho thế hệ này món quà “cam kết vĩnh viễn.”

Những người trẻ tuổi cần phải thấy rằng mọi người có thể đưa ra những lời cam kết kéo dài suốt cả cuộc đời. Đó là những gì tôi đã chọn để làm. Bất kể đấy là vấn đề hay khó khăn gì, tôi tin rằng, với ơn Chúa giúp, nó có thể được giải quyết.

Vào ngày 31 tháng 1, năm 1975 tại Mt. Clemens, tiểu bang Michigan, Đức Giám Mục Thomas Gumbleton, Giám Mục Phụ Tá của Giáo Phận Detroit, đã thụ phong tôi. Tôi không thể từ bỏ cam kết này bởi vì tôi tin rằng thế hệ này cần phải thấy sự lôi cuốn của sự trường tồn. Mọi người có thể nói tiếng xin “vâng” và lời “vâng” ấy có thể kéo dài cho đến chết.

Thứ đến, cái đã gìn giữ tôi trong thiên chức của mình là tính “khôi hài,” cái khả năng cười chính bản thân mình và cười, không phải cười người khác, nhưng cười với người khác. Chính sự hiện hữu của chúng ta là một điều Bí Ẩn. Chúng ta liên tục đối diện với những điều chưa biết, và như khi chúng ta gặp niềm vui, sự hỗn loạn, và bi kịch của cuộc đời, sự khôi hài là một món quà quan trọng giúp chúng ta nhìn xuyên thấu.

Tôi tạ ơn Chúa trong 44 năm này, tính khôi hài đã thấm nhập vào đời sống và công việc mục vụ của tôi. Phần lớn cuộc sống là không biết, và đôi khi, có vẻ vô nghĩa và thậm chí vô lý! Vì vậy, đối diện với điều “không biết” và “sống với những câu hỏi” một cách ý thức, tôi chọn cách cười, (lấy làm) thích thú, và tận hưởng điều Bí Ẩn, và kinh ngạc trước những gì cuộc sống bày ra trước mắt, khi biết rằng Chúa vẫn đồng hành với chúng ta qua các biến cố ấy.

Tôi xin anh chị em cùng ăn mừng với tôi. Tôi xin anh chị em hãy cầu nguyện cho tôi một cách đặc biệt trong tuần này. Tôi cần sự nâng đỡ của anh chị em trong kinh nguyện! Qua sự cam kết của anh chị em với Cộng Đoàn Đức Tin này, hãy giúp tôi trở thành một linh mục trung thành cho đến chết.

Đây là câu kinh trong Ordination Prayer Card (bản in lời kinh vào ngày Thụ Phong Linh Mục) của tôi. Tôi đọc kinh này thường xuyên. Trong tuần này, xin anh chị em hãy đọc vài lần trong gia đình:

Who is that
Figure walking by the waters
along the
white, shining and terrible?
He looks
at me with Knowing
eyes
that hurt
I think He sees
my every fiber
with those Eyes…
glowing
blazing
probing
loving
Eyes,
dreadful
asking eyes.
They say
straightforward
nothing
less than all
of you
is what
I want.

Tôi cảm thấy rằng tôi đã dâng hiến bản thân tôi cho Thiên Chúa ngày hôm nay nhiều hơn so với 44 năm trước, nhưng tôi vẫn còn một chặng đường dài trước khi tôi có thể hiến dâng mọi sự cho Thiên Chúa. Tôi khuyến khích anh chị em hãy đồng hành với tôi trên hành trình này.

Chúng ta hãy cầu nguyện để tất cả chúng ta, những Môn Đệ của Chúa Giêsu, mỗi ngày, hãy dâng lên Ngài thêm một tí bản thân mình cho đến khi sự biến đổi được hoàn toàn và trọn vẹn!