Advent Awakening


Advent Awakening

Advent is a time for rousing.
Human beings are shaken to the very depths,
so that they may wake up to the truth of themselves.
The primary condition for a fruitful and rewarding Advent
is a renunciation, a surrender…
a shattering awakening; that is the necessary preliminary.
Life only begins when the whole framework is shaken.

—Alfred Delp

During these days of the pandemic, as we reflect upon our lives, and as we remember those tragic events—the sudden death of a loved one, an unexpected illness, financial failure, divorce, or betrayal—we know the truth of these words.

When we are shaken to our roots, when we need to “put it all together” one more time, we then experience our fragility and we see life once again, as for the first time.

When we surrender to this reality, we then begin to really live and take hold of life.

In the Gospel today, as we begin this Season of Advent, we hear Jesus say to us: “Be constantly on the watch!” “Stay awake!” “You do not know when the appointed time will come.”

“The time,” whatever that event may be, will come upon us, and shake us to our roots, maybe for the first time, maybe for the second, third, or fourth time. For most of us, it is this time, the time of pandemic.

Advent is meant to be a season in which we are to prepare ourselves in faith so that we continue to trust in God as we go through what we know we could not go through without God.

The only constant is life is change. All is transitory and imperfect. We are a people waiting for the return of the Lord. One day we will die and will have to give all back to God.

Advent, with the help of the Scriptures, offers an opportunity to reflect upon these realities.

It is a challenge, but let us attempt to infuse this Season with Advent reflection. May this be a time in which we do not run away from life, but a time in which we more fully embrace it, with all of its beauty, but also with all of its tragedy and pain.

May Advent shake us to our roots, once again!

 

Mùa Vọng Tỉnh Thức

Mùa Vọng là thời gian để tỉnh thức.
Con người được đánh thức tận đáy lòng,
để họ có thể nhận ra sự thật của bản thân.
Điều kiện chính để một Mùa Vọng cho hoa trái
và bổ ích là quên mình, từ bỏ…
một sự thức tỉnh vỡ òa; đấy là điều tiên khởi thiết yếu.
Đời sống chỉ bắt đầu khi toàn bộ cơ cấu được lay chuyển.

—Alfred Delp

Trong những ngày đại dịch này, khi chúng ta ngẫm nghĩ lại cuộc đời của chúng ta, và khi nhớ đến những sự kiện bi thảm ấy—cái chết đột ngột của một người thân yêu, một căn bệnh bất ngờ, sự thất bại tài chính, ly hôn, hoặc phản bội—chúng ta biết sự thật của những điều này.

Khi chúng ta bị lung lay tận gốc rễ, khi chúng ta cần “gom tất cả lại với nhau” một lần nữa, chúng ta sẽ cảm nhận được sự mong dòn của mình và chúng ta nhìn thấy cuộc đời một lần nữa, như mới lần đầu.

Khi chúng ta để sự thực này chi phối, khi ấy chúng ta bắt đầu thực sự sống và nắm lấy cuộc đời.

Trong Tin Mừng hôm nay, khi bắt đầu Mùa Vọng này, chúng ta nghe Chúa Giêsu nói với chúng ta: Anh em phải coi chừng!” “Phải tỉnh thức!” “Anh em không biết khi nào thời ấy đến.

“Thời ấy,” bất kể sự kiện ấy là gì, sẽ đến với chúng ta, và sẽ lay chuyển chúng ta tận gốc rễ, có thể là lần đầu tiên, có thể là lần thứ hai, thứ ba hoặc thứ tư. Đối với hầu hết chúng ta, đó là thời điểm này, thời điểm của đại dịch.

Mùa Vọng có nghĩa là một mùa mà chúng ta chuẩn bị cho mình trong đức tin để chúng ta tiếp tục trông cậy nơi Chúa khi chúng ta phải trải qua những gì mà chúng ta biết rằng chúng ta không thể trải qua được nếu không có Chúa.

Chỉ một điều kiên định là cuộc sống luôn đổi thay. Tất cả chỉ là phù du và không hoàn hảo. Chúng ta là một dân tộc đang mong chờ sự trở lại của Thiên Chúa. Một ngày nào đó chúng ta sẽ chết và sẽ phải trả lại tất cả cho Thiên Chúa.

Mùa vọng, với sự trợ giúp của Kinh thánh, mang đến một cơ hội để suy ngẫm về những điều thực tế này.

Đó là một thách thức, nhưng chúng ta hãy cố gắng truyền cho Mùa này sự suy ngẫm của Mùa Vọng. Mong rằng đây là thời điểm mà chúng ta không chạy trốn khỏi cuộc sống, nhưng là thời điểm mà chúng ta đón nhận nó trọn vẹn hơn, với tất cả vẻ đẹp của nó, nhưng cũng với tất cả bi kịch và nỗi đau của nó.

Mong rằng Mùa Vọng, lại một lần nữa, lay chuyển chúng ta đến tận gốc rễ!