Dear Brothers and Sisters of St Thomas More,
Greetings in Christ!
What we have learned through this Eucharistic Renewal Initiative is that through Jesus’ life, death, and resurrection, prefigured in the Last Supper, we become Eucharistic People. We participate in the Eucharist, so that means that through those four actions: taking, blessing, breaking, and giving, we become the Body of Christ in our own world, right where we are.
However, allow me to direct your attention to a difficult point. Many of us allow ourselves to be taken, gladly to be blessed, reluctantly to be broken, but we stop short of allowing ourselves to be given. Why is that? Are we selfish? Overworked? Hurt by past relationships?
What is it that prevents us from giving?
I would like to suggest that it is a lack of trust. Not a lack of trust in ourselves (for we have a pretty clear idea of our own abilities and limits). No, this lack of trust is primal, essential to the Christian way of life. It is a basic lack of trust in God’s love for us and God’s benevolence over our whole lives. If we were truly to trust in God’s love, we would gladly, readily, and happily share all that we have and are with others. Our lives would truly become blessed bread broken and shared with the hungry. Our energy would in truth become consecrated wine poured out generously for those who are thirsty for our relationship with Christ. We, sisters and brothers, are to BECOME the Eucharist for others. It is not something that we merely observe, something we worship from afar, something we are perpetually unworthy to partake of, but in reality, it is a REALITY that we participate in. That is why we are Eucharistic People.
Thank God!
Fr. Brent
Ông bà và anh chị em giáo xứ St. Thomas More quý mến,
Xin gửi lời chào trong Đức Kitô!
Điều mà chúng ta học được qua Chương Trình Canh Tân Thánh Thể này là qua cuộc sống, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu, được biểu hiện trước trong Bữa Tiệc Ly, chúng ta trở thành Dân Thánh Thể. Chúng ta dự phần vào Bí tích Thánh Thể, nghĩa là qua bốn hành động: cầm lấy, chúc tụng, bẻ ra và trao cho, chúng ta trở thành Thân thể của Đức Kitô trong thế giới của chính chúng ta, ngay tại nơi chúng ta đang sống.
Tuy nhiên, cho phép tôi hướng sự quan tâm của ông bà và anh chị em vào một điểm khó nói. Nhiều người trong chúng ta cho phép mình được nhận, vui mừng được chúc lành, miễn cưỡng khi bị đau khổ, nhưng chúng ta không cho phép mình được cho đi. Tại sao như vậy? Phải chăng chúng ta ích kỷ? Phải chăng chúng ta bị lợi dụng quá mức? Phải chăng chúng ta đã bị tổn thương do các mối quan hệ trong quá khứ? Điều gì ngăn cản chúng ta đừng cho đi?
Tôi xin được gợi ý rằng đấy là sự thiếu tin tưởng. Không phải là sự thiếu tin tưởng vào bản thân (vì chúng ta có một ý nghĩ khá rõ rệt về về khả năng và giới hạn của mình). Không, sự thiếu tin tưởng này là cơ bản, trọng yếu của lối sống Kitô hữu. Đó là sự thiếu tin tưởng cơ bản vào tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta và vào lòng nhân từ của Thiên Chúa trên suốt cuộc đời của chúng ta. Nếu chúng ta thực sự tin vào tình yêu của Thiên Chúa, chúng ta sẽ vui vẻ, sẵn sàng, và hạnh phúc chia sẻ với người khác tất cả những gì chúng ta có. Đời sống của chúng ta sẽ thực sự trở thành chiếc bánh đã được làm phép, bẻ ra, và chia sẻ với người nghèo đói. Năng lực của chúng ta thực sự trở thành rượu đã được thánh hóa, quảng đại đổ ra cho những ai khao khát mối quan hệ của chúng ta với Đức Kitô. Chúng ta, quý ông bà và anh chị em, sẽ TRỞ THÀNH Thánh Thể cho người khác. Đây không phải là điều chúng ta chỉ đứng nhìn, điều chúng ta thờ lạy từ đàng xa, điều mà chúng ta vĩnh viễn không xứng đáng cùng thông phần vào, nhưng trên thực tế, chúng ta tham dự vào là một SỰ THẬT. Đó là lý do tại sao chúng ta là Dân Thánh Thể.
Cám ơn Chúa!
Cha Brent