Pastor’s Note
Moses tells the people in the first reading, “Take no revenge and hold no grudge.” Well! He had certainly not been to the movies or watched any television. That’s all it is; revenge and grudges. And I fear that by immersing ourselves in a culture that treats these realities as entertainment, we come to see them as OK actions to partake in ourselves.
Revenge is a nasty concept—you did this to me, so I will do the same or even worse to you. I’ll get back at you. Why? Is our pride at stake? Are we hurt? What prevents us from being the bigger person in this equation? I consider revenge, as dangerous it is, to spring from a reduced vision of ourselves. We must not really believe our heavenly status as children of God if we engage in revenge.
And grudges? Why waste the energy? For that is all it is. I am reminded of the homeless people pushing around their shopping carts of all their possessions, heaped high (but not knowing what really is in those shopping carts). Useless energy spent—and that’s what grudges are, too, useless energy spent pushing around all our anger when the truth is, it takes a lot of effort to even remember why we are upset in the first place.
Jesus came to show us a God who neither takes revenge or holds a grudge. I know that may be hard for some people to believe, because we were taught (incorrectly) a different way. But the Jesus we hear in today’s Gospel definitely reveals God who forgives, who lets the hurt go, who gives second, third, fourth, and more chances. Why don’t we, too?
Lá thư Cha Chánh Xứ
Trong bài đọc thứ nhất, Môsê nói với dân chúng rằng: “Chớ trả thù và đừng oán hận”. Đúng! Ông ấy chắc chắn đã không đi xem phim hay theo dõi bất kỳ chương trình truyền hình nào. Tất cả là vậy; trả thù và oán hận. Và tôi sợ rằng khi chúng ta đắm mình vào một nền văn hóa coi những điều thực tiễn này là trò giải trí, chúng ta sẽ coi chúng là những hành động được chấp nhận để chúng ta có thể tham dự.
Trả thù là một khái niệm xấu xa – anh đã làm điều này với tôi, vậy tôi sẽ làm điều tương tự lại hay thậm chí còn tệ hại hơn với anh. Tôi sẽ trả thù anh. Tại sao? Có phải tự ái của chúng ta đã bị đụng chạm? Chúng ta có bị tổn thương không? Điều gì ngăn cản chúng ta trở thành người cao thượng hơn trong cán cân này? Tôi cho rằng sự trả thù, tự nó cũng nguy hiểm, phát xuất từ việc đánh giá thấp bản thân mình. Chúng ta không thực sự tin vào thân phận làm con Thiên Chúa nếu chúng ta dấn bước vào việc trả thù.
Và những mối oán hận? Tại sao lại phải lãng phí năng lực? Cho đó là tất cả mọi sự. Tôi nhớ đến những người vô gia cư đẩy loanh quanh những chiếc xe đẩy chất cao lêu nghêu tài sản của họ (nhưng không biết thực sự có gì trong những chiếc xe ấy). Năng lực đã bị tiêu pha vô ích – và đó cũng chính là những mối oán hận, năng lực đã bị tiêu pha vô ích để đẩy loanh quanh mọi tức giận trong khi sự thật là, phải mất nhiều nỗ lực để nhớ trước tiên là tại sao chúng ta lại bực tức.
Chúa Giêsu đến để chỉ cho chúng ta thấy một Thiên Chúa không trả thù hay oán hận. Tôi biết rằng đối với một số người thật khó mà tin như vậy, bởi vì chúng ta đã được dạy (một cách không đúng) theo một cách khác. Nhưng Chúa Giêsu mà chúng ta nghe trong bài Tin Mừng hôm nay chắc chắn đã tỏ lộ Thiên Chúa là Đấng tha thứ, Đấng quên đi những đau thương, Đấng cho chúng ta có cơ hội thứ hai, thứ ba, thứ tư và còn nhiều hơn nữa. Tại sao chúng ta lại không làm được như vậy?