Pedal!


Pedal!

At first I saw God as my observer, my judge, keeping track of the things I did wrong, so as to know whether I merited heaven or hell when I die.

God was out there, sort of like a president—I recognized the picture when I saw it, but I really didn’t know God.

But later on when I met Jesus, it seemed as though life was rather like a bike, but it was a tandem bike. I noticed that Jesus was in the back, helping me pedal. I don’t know just when it was that he suggested we change places, but life has not been the same since.

When I had control, I knew the way. It was rather boring, but predictable—it was the shortest distance between two points. But when Jesus took the lead, he knew delightful long cuts, up mountains and through rocky places at breakneck speeds. It was all I could do to hang on! Even though it looked like madness, he said, “Pedal!”

I worried and was anxious and asked, “Where are you taking me?” Jesus laughed and didn’t answer, and I started to learn to trust. I forgot my boring life and entered into the adventure. And when I’d say, “I’m scared,” Jesus would lean back and touch my hand. He took me to people with gifts I needed—gifts of healing, acceptance, and joy. They gave me their gifts to take on my journey, my God’s and mine.

And we were off again. Jesus said, “Give the gifts away—they’re extra baggage, too much weight.” So I did give the gifts away to the people we met and I found that in giving I received and still our burden was light.

I did not trust Jesus at first, in control of my life. I thought he’d wreck it. But he knows bike secrets, knows how to take sharp corners, jumps to clear high rocks, fly to shorten scary passages. And I am learning to shut up and pedal in straight places, and I am beginning to enjoy the view and the cool breeze on my face with my delightful, constant companion, Jesus.

And when I am sure I just can’t do any more, Jesus just smiles and says, “Pedal!”

—Author Unknown

 

Hãy đạp đi!

Lúc đầu tôi thấy Chúa như là một quan sát viên, một vị thẩm phán, theo dõi những điều tôi làm sai để thấy liệu tôi có xứng đáng được lên thiên đàng hay xuống hỏa ngục khi tôi chết.

Thiên Chúa đứng đấy, như một vị tổng thống nào đó—tôi nhận ra khi thấy bức hình, nhưng tôi lại thật sự không nhận biết Thiên Chúa.

Thế nhưng sau này, khi tôi gặp được Chúa Giê-su, dường như cuộc đời giống như một chiếc xe đạp, nhưng lại là một chiếc xe đạp đôi (xe hai yên và hai người cùng có thể đạp một lúc). Tôi nhận thấy rằng Chúa Giê-su ngồi đằng sau, giúp tôi đạp. Tôi không nhớ lúc nào khi Ngài đề nghị thay đổi các địa điểm, nhưng kể từ đấy cuộc đời không còn như trước nữa.

Khi tôi điều khiển, tôi biết đường đi. Nó là con đường nhàm chán, nhưng có thể tiên đoán được—nó là đoạn đường ngắn nhất giữa hai điểm. Nhưng khi Chúa Giê-su điều khiển, Ngài biết những đoạn đường dài thú vị, vượt núi và băng qua những miền núi đá với một vận tốc nhanh chóng mặt. Tôi chỉ còn biết bám vào! Mặc dầu, như giận dữ, Ngài bảo, ‘Cứ đạp đi!’

Tôi đã lo lắng, nôn nao và hỏi, “Chúa đưa con đi đâu vậy?” Chúa Giê-su cười và không trả lời, và tôi bắt đầu học cách tin thác. Tôi quên bẵng cuộc sống nhàm chán của mình và bước vào cuộc phiêu lưu. Và khi tôi nói ‘tôi sợ’, Chúa Giê-su ngả người ra sau và chạm vào tay tôi. Ngài đã dẫn tôi đến gặp những người có những món quà mà tôi cần như—chữa lành, chấp nhận và niềm vui. Họ đã cho tôi những món quà của họ để tôi mang theo trong hành trình của tôi, hành trình của Chúa và của tôi.

Và rồi chúng tôi lại lên đường, Chúa Giê-su bảo, “Hãy phân phát các món quà—chúng là những hành lý thặng dư, quá tải.” Vậy là, tôi đã phân phát các món quà ấy cho những người chúng tôi đã gặp và tôi khám phá rằng khi cho đi thì tôi nhận lại và gánh nặng thì lại nhẹ đi.

Lúc đầu tôi không tin tưởng việc Chúa Giê-su điều khiển cuộc đời tôi. Tôi nghĩ Ngài sẽ làm hỏng đời tôi. Nhưng Ngài biết những bí kíp của xe đạp, biết làm sao quẹo gắt, làm sao vượt lên những tảng đá cao, làm sao bay để rút ngắn những đoạn đường đáng sợ. Và tôi đang học cách giữ im lặng và đạp ở những nơi thẳng, và tôi bắt đầu thưởng ngoạn cảnh đẹp và gió mát trên khuôn mặt tôi với người bạn đồng hành, thú vị của tôi, Chúa Giê-su.

Và khi tôi khi tôi biết chắc tôi không thể làm gì thêm được nữa, Chúa Giê-su chỉ mỉm cười và bảo, “Cứ đạp đi!”

—Tác giả: khuyết danh