Remembering Those Who Have
Gone Before Us in Death
Tomorrow, Monday, November 2, we celebrate the Feast of All Souls. During the month of November, we remember, in a special way, all who have gone before us in death.
The experience of the death of a loved one is always a “reality check” for us. As we grieve for the one who has gone, we also grieve for ourselves. We are mindful that we are a pilgrim people who are on a journey of faith. We have come from somewhere and we are going somewhere. Earth is not our home. We are aliens in a foreign land.
If we are honest with ourselves, we admit that the tears we shed are not just for our loved one who has died, but the tears are for ourselves as well, because we are made aware that we too will one day die.
“Eternity is born in time,
and every time someone dies
whom we have loved dearly,
eternity can break into
our mortal existence a little bit more.
—Fr. Henri Nouwen, “A Letter of Consolation”
These words challenge us to make sure that we do not allow ourselves to let the deaths of our loved ones be in vain. Hopefully, each time we grieve a loved one, we become more open to life, more loving, more caring, and more open to the eternal life that awaits us.
In these days of the pandemic, especially, let us take time to not only remember and look to the past, but also look forward to what lies ahead for us. May our loving memories this month spur us on to a deeper respect and love for this gift of life given to us.
I share with you this prayer by Sylvan Kamens and Rabbi Jack Riemer:
We Remember Them
In the rising of the sun and in its going down…
In the blowing of the wind and in the chill of winter…
In opening of buds and in the warmth of summer…
In the rustling of leaves and in the beauty of autumn…
In the beginning of the year and when it ends…
When we are weary and in need of strength…
When we are lost and sick at heart…
When we have joys we yearn to share…
So long as we live, they too shall live
for they are part of us and part of you, O God, as
We remember them!
Tưởng nhớ những người
đã ra đi trước chúng ta
Ngày mai, thứ Hai, ngày 2 tháng 11, chúng ta mừng lễ Các Đẳng Linh Hồn. Suốt tháng 11, chúng ta sẽ tưởng nhớ một cách đặc biệt những người đã ra đi trước chúng ta.
Sự ra đi của một người thân luôn là một “kiểm chứng thực tế” cho chúng ta. Khi chúng ta đau buồn về một người đã ra đi, chúng ta cũng đau buồn cho chính mình. Chúng ta tâm niệm rằng chúng ta là đoàn người hành hương đang trên hành trình đức tin. Chúng ta đã đến từ một nơi nào đó và chúng ta đang đi đến một nơi nào đó. Trái đất không phải là nhà của chúng ta. Chúng ta là những ngoại kiều ở ngoại quốc.
Nếu chúng ta thành thật với chính mình, chúng ta phải thừa nhận rằng những giọt nước mắt chúng ta khóc không phải chỉ cho người thân đã qua đời, nhưng mà còn cho cả chúng ta nữa, bởi vì chúng ta biết rằng một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ chết.
“Sớm hay muộn, cõi vĩnh hằng cũng đến,
và mỗi lần một người
mà chúng ta yêu quý mất đi,
cõi vĩnh hằng có thể len lỏi vào cuộc sống
trần thế của chúng ta thêm một chút nữa.”
—Cha Henri Nouwen, “Lá Thư An Ủi”
Những lời này thách thức chúng ta không cho phép mình để cái chết của người thân yêu thành vô ích. Hy vọng rằng, mỗi lần chúng ta khóc thương một người thân, chúng ta trở nên rộng mở hơn với cuộc sống, yêu thương hơn, quan tâm hơn, và rộng mở hơn với cuộc sống vĩnh cửu đang chờ đợi mình.
Đặc biệt, trong những ngày của cơn đại dịch này, chúng ta hãy dành thời gian không chỉ để nhớ và nhìn về quá khứ, nhưng còn hướng tới những gì đang ở phía trước chúng ta. Mong những kỷ niệm yêu thương của chúng ta trong tháng này thúc đẩy chúng ta trân trọng và yêu thương sâu xa hơn món quà của sự sống đã được ban cho chúng ta.
Tôi xin chia sẻ với anh chị em lời nguyện không rõ xuất sứ dưới đây:
Chúng con nhớ đến họ
Lúc hừng đông và khi ngày tàn…
Trong cơn gió thoảng và trong giá lạnh của mùa đông…
Trong những nụ hoa chớm nở và trong hơi ấm của mùa hè…
Trong tiếng lá xào xạc và trong vẻ đẹp của mùa thu…
Vào đầu năm và khi cuối năm…
Khi chúng con mệt mỏi và cần thêm sức mạnh…
Khi chúng con lạc lối và mệt mỏi cõi lòng…
Khi chúng con có niềm vui chúng con khao khát chia sẻ…
Chừng nào chúng con còn sống, họ cũng sẽ sống
vì họ là một phần của chúng con và là một phần của Ngài, Ôi lạy Chúa, lúc
Chúng con nhớ đến họ!